27 tháng 2 – thứ 7

Nhanh thật đấy, hôm nay đã là thứ 7. Hết một tuần đầu tiên đi làm rồi.  Mình vẫn cảm thấy hối tiếc  không khí Tết quá đi mất! Tết được thoái mái ăn uống, ko vướng bận lo phiền vì công việc. Chỉ có  việc giúp bố mẹ, nấu cơm, đi thăm hỏi người thân… thích thật.  Ngày nào mình cũng ước giá như hôm nay mới là 28 tết thì hay biết mấy. Hic.
Về quê thích thật, không khí ở quê vẫn hấp dẫn mình. Tình cảm mọi người dành cho nhau mới  chân thành làm sao. Người nhà quê có cái mộc mạc chân chất mà ở trên này mình không thể cảm nhận được.
Tết này vui ghê vì mình cảm thấy nhà anh như nhà mình. Như hồi mới cưới, ở nhà có một tuần mà mình thấy sao ở đây xa lạ với mình thế. Thế là con bé lại thui thủi rơm rớm nước mắt. Chả hiểu sao lúc đó câu thơ “Cơm người khổ lắm mẹ ơi, chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn”. Hic> nghe nghiêm trọng không? Tại vì ở nhà mình quen được bố mẹ chiều rồi, nên đi lấy chồng, để cho ko ai rèm pha nên mình phải cố gắng làm thật nhiều việc, ăn cũng không được tập trung vì còn để ý xem mọi người cần gì ko? (Điều này chưa bao giờ mình làm khi ở nhà) Thế nên câu thơ trên cứ văng vẳng bên tai và con bé hay tủi thân khóc thầm. Càng tức hơn khi chồng cứ nhởn nhơ, tự nhiên chả cần tốn thời gian công sức giờ vợ cứ ở bên cạnh. Ngày trước, muốn gặp lại phải lọ mọ lên nhà mình…. Nhìn mặt nhăn nhở của chồng mà mình chỉ muốn đấm cho một quả. Rồi một tuần nhanh chóng trôi qua, mình lên HN. Hành hạ ông chồng những gì ở nhà mình không dám thể hiện trước mặt bố mẹ. Đó là phải giặt quần áo, thỉnh thoảng mình mà chán ko muốn rửa bát thì chồng biết điều nên đi rửa ngay. Mình hay nói đừa, ở quê gần bố mẹ anh là vua, còn trên này em là vua. Hi! Hi!
Nhưng tết này, mọi chuyện đã khác. Mình ko hiểu sao, nhà anh bỗng nhiên gần gũi với mình lạ kỳ. Mình không còn cảm thấy nơi đây xa lạ nữa. Ngày trước, mình chỉ cảm thấy gần gũi với bố chồng thôi, mẹ anh ít nói nên mình thấy sợ và xa cách.  Tết về, mình đã le te chủ động nói chuyện, trêu đùa với mẹ  nhiều hơn, mình thấy ẩn đằng sau vẻ ngoài ít nói, khuôn mặt đăm đăm, mẹ cũng dễ gần, tốt bụng… Mẹ hay nhăn một tí nhưng sau đó lại thôi và lại tủm tỉm cười. Đây có lẽ là phát hiện mà mình vui  nhất. Ngày trước khi cuới, mình và anh đã tự hứa hai đứa sẽ cố sống làm sao để cho bố mẹ hai bên được vui lòng, không bao giờ khiến các cụ phải phiền muộn. Điều này qua trải nghiệm thực tế không dễ nhưng tết này có vẻ chúng mình đã làm được điều đó. Dù ko thạo việc nhiều nhưng mình đã có gắng dậy sớm, tham gia cùng mọi người…. để giúp các cụ.
Cuộc sống đúng là phức tạp nhưng nếu mình thay đổi thái độ, nhìn mọi người bằng con mắt yêu thương thì thấy nó cũng thú vị làm sao! Điều này với mình ko đơn giản nhưng mình sẽ cố gắng luyện tập và thực hiện…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét