Đánh dấu 11 tháng của Mạnh Quang bằng một
nỗi buồn rất lớn – đó là sự ra đi của cụ ngoại.
Mặc dù cụ đau yếu đã lâu, mặc dù mẹ biết rằng,
cụ chết sẽ được giải thoát khỏi bể khổ mà cụ đang gánh chịu nhưng mẹ lại không
được nhìn cuộc sống tốt đẹp đó của cụ. Và sự thật là cụ đã ra đi mãi mãi. Mãi
mãi trong cuộc đời này mẹ và cả nhà ta không bao giờ có thể nhìn thấy cụ, nói
chuyện với cụ. Tất cả chỉ còn là những hòai niệm về cụ mà thôi. Nên dù có an ủi
là cụ chết để được giải thoát thì trong sâu thẳm đáy lòng, mẹ vẫn buồn lắm. Nhất
là những khi mẹ đối diện với chính mẹ ấy MQ ạ.
Trước khi chưa bị lẫn, cụ rất quan tâm đến mọi người. Cụ sống hiền lành
nhân hậu nên chắc chết đi sẽ được siêu thoát và đến một cõi bình yên. Mặc dù
nghĩ thế nhưng mẹ vẫn tưởng tượng cảnh cụ đang nằm sâu trong lòng đất, từng thân
thể đang tan chảy… Một mình cụ nằm lạnh
lẽo cô đơn giữa cánh đồng trong khi mẹ và mọi người đang chăn ấm đệm êm. Buồn
nhỉ MQ!
Biết là cuộc sống có sinh thì có diệt, nhưng khi mình ở trong hòan cảnh buồn đau vẫn thấy thật đau buồn….
Biết là cuộc sống có sinh thì có diệt, nhưng khi mình ở trong hòan cảnh buồn đau vẫn thấy thật đau buồn….
Mẹ quyết định cho Mạnh ở nhà với ông bà
ngoại để cho ông bà vui. Và mẹ biết Mạnh rất ngoan. Mẹ tự an ủi rằng xa Mạnh, mẹ sẽ được trải nghiệm
cảm giác có 1 con thì như thế nào. Nhưng
mẹ chả cảm nhận được gì ngoài cảm giác nhớ Mạnh đến điên cuồng. Mặc dù có em
Quang chứ ko thì mẹ chết mất. Sự xuất hiệnc ủa hai đứa khiến mẹ thấy cuộc sống
có ý nghĩa gấp ngàn lần. Và hai đứa luôn rất ngoan khỏe, nên mẹ chả thấy vất vả
khi chăm một lúc hai đứa. Vậy mà ngày mang bầu, mẹ đã có lần ước giá như mình
chỉ sinh một có tốt hơn không? Mẹ ngưỡng mộ những ai mang bầu và sinh một. Vì mẹ
sợ sinh đôi thì sao chăm sóc tốt được. rồi các con lại thiệt thòi…. Nhưng đấy
là những suy nghĩ phiếm diện thôi, ở hoàn cảnh nào con cũng có thể thích nghi
được
Nhưng về quê lần này, MQ chả kém bạn nào cùng tuổi ở quê cả. Các con rất ổn về mọi mặt
thể chất và tinh thần. Mẹ thấy cuộc sống thật hào phóng với mẹ. Mẹ chả còn gì
ao ước hơn nữa. Mẹ thích gia đình mình:
Bố, mẹ và MQ. Mẹ đang thấy mình là một
bà mẹ hạnh phúc nhất vì có MQ đấy.Nhưng MQ cũng hư lắm, lần về quê này chả theo ai ngoài bố mẹ. Ông bà nội rất mực chiều chuộng mà hai đứa tránh ông bà như tránh tà là sao vậy. Bà bế tí đã khóc giẫy nẩy. Hư lắm con ạ. Khi nào lớn, mẹ sẽ năng cho hai đứa về để không có cảm giác lạ ông bà nữa. Cũng chả trách MQ được vì từ hồi 5 tháng đến giờ đã được về quê lần nào đâu. Nên lần này về lạ cả không gian lẫn lạ ông bà cũng có lý thôi.
Tháng sau là sinh nhật Mạnh Quang rồi.
Mong ngóng và chào đón MQ 1 tuổi. Cụ linh thiêng hãy phù hộ cho hai cháu ngoan
khỏe cụ nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét